The goal is not to be perfect by the end. The goal is to be better today ...
vutran | Oct. 29, 2019, 10:19 a.m.
Một xe cấp cứu đi từ đằng sau cao tốc Long Thành Dầu Giây về hướng Mai Chí Thọ, còi bấm inh ỏi. Giao lộ ra đại lộ hay bị kẹt xe, và khi dừng đèn đỏ thì dừng rất là lâu, đèn tín hiệu đếm ngược từ 120 giây, sáng nay kẹt xe nên các anh công an giao thông đứng tuốt bên Lương Định Của điều khiển bằng tay, chỉ thấy tín hiệu đèn đỏ mà không thấy số giây đếm ngược.
Lo lắng cho tính mạng của bệnh nhân đang nằm trên xe, anh tài xế xe cấp cứu bấm còi liên tục, mong cho các xe hơi đang chặn đằng trước dạt sang hai bên để mau có lối đi chở người bị nạn đi khoa cấp cứu. Khổ nỗi vì kẹt xe nên dãy xe đằng trước tuy muốn giúp nhưng chỉ nhích được vài 1, 2 vòng bánh xe, chẳng tạo đủ một lối cho xe cấp cứu, các anh chị ở dãy xe xa hơn 1, 2 dãy thì vì ồn ào nên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Làn xe máy mọi người trông sang, ai cũng muốn giúp nhưng chưa suy nghĩ ra cách gì, mình cũng muốn giúp nhưng không biết để xe trên đường chạy sang thì có bị gì không, có ai lấy mất xe mình khi mình chạy đi giúp không.
May sao một anh ngồi đằng sau xe máy nhanh trí xuống xe, chạy nhanh sang lối xe hơi, dãy đầu tiên gõ cửa từng xe hơi giải thích chuyện gì đang xảy ra, nhờ 2 xe hơi ở giữa dạt sang 2 bên, cứ thế nối đuôi từng 2 xe giữa 5 năm dãy xe tiếp theo, thế là lối đi cho xe cấp cứu được mở. Anh tài xế xe cấp cứu vừa lái xe qua lối đi vừa được tạo, miệng cám ơn rối rít, mắt tập trung vào lái xe sang Đại Lộ vẫn đang nườm nượp xe, tay bấm còi inh ỏi gửi thông điệp nhờ các xe ở lối đại lộ đi chậm lại.
Mọi người ở làn xe máy ai nấy thở phào nhẹ nhõm thấy rõ, chờ thêm tầm 1 phút thì đèn tín hiệu mới chuyển sang màu xanh, nhưng có vẻ ai nấy cũng chững lại trong hạnh phúc, mình mừng đến rơi cả nước mắt.
Anh bồ tát tài xế xe cấp cứu ơi, anh bồ tát áo xanh dương ơi, Sài Gòn này rộng lắm, em không chắc gì những lời này mà đến được hai anh. Em cám ơn hai anh đã chỉ mọi người, dạy bài học làm sao để sống cho tốt, cuộc sống này rất cần những người như hai anh. Cám ơn hai vị bồ tát rất nhiều!
Cá nhân em không mong sao cuộc sống xa hoa, chỉ mong sau này có được đức hạnh tốt như hai vị bồ tát, mong sao mình cũng góp một phần khiến cho cuộc sống ở Sài Gòn lòng người cũng thân thiện như ở quê, mọi người sẵn sàng bỏ chiếc xe để giúp người khác không mảy may suy nghĩ chứ không hổ thẹn tự vấn lương tâm như em ngày hôm nay.
Anh mong sao năng lực và đức hạnh của anh ngày ngày tích lũy đủ tốt để lỡ may anh có đi giúp người mà mất xe thật, anh vẫn tự hào về khoe với em "Anh chạy đi giúp người nhưng ai lấy mất xe anh rồi không biết, hôm nay anh bắt Grab đi làm, vui lắm em à.", và em sẽ nói "Không sao, anh cứ về đây ngửa tay xin tiền vợ cũng được, mai mình đi mua xe mới, em có nhắm chiếc này ngầu ngầu hợp với anh lắm." vợ của anh.
— Vũ Trần, viết để nhớ khoảnh khắc trên đường đi làm, thứ Ba ngày 29 tháng 10 năm 2019
Read More →vutran | Oct. 26, 2019, 2:44 a.m.
Thứ Năm vừa rồi GEEK Up nhà mình vừa tổ chức một event, mình có một khoảnh khắc vui vui ngộ ra một điều thú vị muốn viết lại vài dòng.
Chuyện là trước giờ câu trả lời muôn thuở của mình cho các bạn gặp khó khăn trong việc tận dụng quy trình làm việc sẽ là một phiên bản của
"Cái quy trình làm việc nó phức tạp là bởi vì nó cần phức tạp vậy, không phải để so não với nhau mà tại vì dù có mấy anh em rất rất giỏi, những kẻ xuất chúng này dù thường thích play theo rules của họ thì tới lúc họ suy nghĩ tới những gì to tát hơn, tìm sự giúp đỡ của nhau, tận dụng thế mạnh che bớt điểm mù của nhau, thì một trong những phương án chứng minh theo thời gian đã work với xác suất cao nhất là dùng chung luật chơi với nhau, là cái thứ gọi là quy trình làm việc. Những cá nhân không tận dụng công cụ này thường rớt vào 2 loại, một với xác suất rất thấp là cây đa cây đề gì đó của ngành ai cũng biết, đằng hắng một tiếng ai cũng gật gù đi theo, hai phổ biến hơn là ngộ tính chưa đủ cao nghĩ mình thuộc đội ngũ những kẻ xuất chúng mà quên soi gương coi có gần với hàng ngũ những kẻ vừa đủ tốt không. Bạn đang hỏi mình câu chuyện quy trình mà mình là thằng cùi mía trước giờ thiết kế đủ mấy cái duyên vẫn chưa gặp được mấy cây đa cây đề, huống hồ là người ta tìm tới mình thì chắc là không có...."
Cách giải thích này tuy mình cũng tự hào là có suy nghĩ nghiền ngẫm chuẩn bị kĩ, thông thường không đi vào lòng người nghe một cách nhẹ nhàng cho lắm. Phần nhiều cá nhân mình nghĩ là quy trình làm việc của một tổ chức là một khái niệm trừu tượng, khó nắm bắt, cảm nhận, nếu mà có một ví dụ liên hệ thực tế hơn thì tốt quá, may sao vũ trụ thường sẽ gửi tới lời giải đáp cho những gì mình không ngừng mong mỏi, đây là ví dụ mình sẽ dùng trong tương lai.
Ở GEEK Up, khi có sự kiện cần dùng tầng trệt của công ty với cách bố trí bàn ghế thường nhật của một quán cà phê / co working space, các bàn được di chuyển sang sát tường dùng làm nơi đặt buffet, light-food từ vị trí thông thường, khoảng không gian lớn giữa gian phòng bắt đầu bằng một màn chiếu, theo sau là tầm mười lớp ghế, cái thì tiện tay lấy ngay từ tầng trệt, cơ số khác mấy anh em lấy thêm từ những tầng trên.
Bài toán vui vui sau mỗi sự kiện là trả lại bàn ghế về vị trí cũ, mình gọi luôn là xếp ghế cho ngắn. Văn hoá ở công ty rất thân thiện, mấy anh em thường dùng thời gian này kết nối với nhau, mấy ông cơ bắp có dịp cà khịa lại mấy ông não xoăn. Hồ hởi phấn khởi là thế nhưng việc này không phải dễ ăn, từ mấy ông não xoăn cho tới cơ bắp làm xây dựng quy trình, hiện thực hệ thống, design lead loay hoay mãi cũng không biết được cái bàn cái ghế này nên được trả về đâu (một ví dụ chứng minh là nên teamwork, ai cũng có blind spots). Thằng ốm tong teo nhất Đại Trần lúc đầu cũng phụ bưng bê, sau bị điều về làm não bộ cho cả nhóm tại ngoài nó ra lúc đó không ai nhớ cần để vào đâu hết, số anh em thông thường não xoăn bây giờ chỉ còn được tính theo đơn vị cơ bắp. Xoay xở một hồi nhờ theo hướng dẫn của Đại mà bàn ghế cũng được trả về vị trí cũ, hoặc là chí ít thì anh em tạm tin là vầy.
Lúc xếp ghế thì máu chỉ dồn vào cơ bắp, đến khi nhìn lại mấy anh em vẫn sense có-cái-gì- đó-sai-sai mà không biết là cái gì, mấy ông bắt đầu cãi nhau là cái bàn cái ghế này cần được dời sang bên trái 5cm nữa, lùi sau 3cm nữa, cái ghế này sao nhìn chẳng ăn nhập gì với cái bàn, mãi lúc sau Đại nó đến, như một nghệ sĩ, nó dịch vài centimet, tráo cái ghế này với cái ghế kia, vài phút sau cảm giác đâu lại vào đấy trở về.
Lúc lái xe đi về mình có thời gian nghiền ngẫm về chuyện xếp ghế kia.
- Tại sao ở khoảnh khắc đó chỉ có Đại là người đủ năng lực làm não bộ cho cả team tạm formed?
- Có nên có phương án thay thế Đại không?
- Các anh em khác có nên học tập để có năng lực như Đại?
- Tại sao xếp cái bàn cái ghế đúng chỗ, đúng từng centimet nó quan trọng?
- Cách bố trí bàn ghế, màn chiếu, chậu hoa, thảm.... liệu có phải sẽ chốt luôn không thay đổi?
- Tại sao lại cần thay đổi cách bố trí, và những hành động phức tạp hơn như mua thêm cái gì về, bỏ bớt cái gì ra?
- ...
(Còn tiếp, đi ngủ kẻo vợ la)
HCM, Saturday, 201910260246
Read More →