vutran | Oct. 29, 2019, 10:19 a.m.
Một xe cấp cứu đi từ đằng sau cao tốc Long Thành Dầu Giây về hướng Mai Chí Thọ, còi bấm inh ỏi. Giao lộ ra đại lộ hay bị kẹt xe, và khi dừng đèn đỏ thì dừng rất là lâu, đèn tín hiệu đếm ngược từ 120 giây, sáng nay kẹt xe nên các anh công an giao thông đứng tuốt bên Lương Định Của điều khiển bằng tay, chỉ thấy tín hiệu đèn đỏ mà không thấy số giây đếm ngược.
Lo lắng cho tính mạng của bệnh nhân đang nằm trên xe, anh tài xế xe cấp cứu bấm còi liên tục, mong cho các xe hơi đang chặn đằng trước dạt sang hai bên để mau có lối đi chở người bị nạn đi khoa cấp cứu. Khổ nỗi vì kẹt xe nên dãy xe đằng trước tuy muốn giúp nhưng chỉ nhích được vài 1, 2 vòng bánh xe, chẳng tạo đủ một lối cho xe cấp cứu, các anh chị ở dãy xe xa hơn 1, 2 dãy thì vì ồn ào nên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Làn xe máy mọi người trông sang, ai cũng muốn giúp nhưng chưa suy nghĩ ra cách gì, mình cũng muốn giúp nhưng không biết để xe trên đường chạy sang thì có bị gì không, có ai lấy mất xe mình khi mình chạy đi giúp không.
May sao một anh ngồi đằng sau xe máy nhanh trí xuống xe, chạy nhanh sang lối xe hơi, dãy đầu tiên gõ cửa từng xe hơi giải thích chuyện gì đang xảy ra, nhờ 2 xe hơi ở giữa dạt sang 2 bên, cứ thế nối đuôi từng 2 xe giữa 5 năm dãy xe tiếp theo, thế là lối đi cho xe cấp cứu được mở. Anh tài xế xe cấp cứu vừa lái xe qua lối đi vừa được tạo, miệng cám ơn rối rít, mắt tập trung vào lái xe sang Đại Lộ vẫn đang nườm nượp xe, tay bấm còi inh ỏi gửi thông điệp nhờ các xe ở lối đại lộ đi chậm lại.
Mọi người ở làn xe máy ai nấy thở phào nhẹ nhõm thấy rõ, chờ thêm tầm 1 phút thì đèn tín hiệu mới chuyển sang màu xanh, nhưng có vẻ ai nấy cũng chững lại trong hạnh phúc, mình mừng đến rơi cả nước mắt.
Anh bồ tát tài xế xe cấp cứu ơi, anh bồ tát áo xanh dương ơi, Sài Gòn này rộng lắm, em không chắc gì những lời này mà đến được hai anh. Em cám ơn hai anh đã chỉ mọi người, dạy bài học làm sao để sống cho tốt, cuộc sống này rất cần những người như hai anh. Cám ơn hai vị bồ tát rất nhiều!
Cá nhân em không mong sao cuộc sống xa hoa, chỉ mong sau này có được đức hạnh tốt như hai vị bồ tát, mong sao mình cũng góp một phần khiến cho cuộc sống ở Sài Gòn lòng người cũng thân thiện như ở quê, mọi người sẵn sàng bỏ chiếc xe để giúp người khác không mảy may suy nghĩ chứ không hổ thẹn tự vấn lương tâm như em ngày hôm nay.
Anh mong sao năng lực và đức hạnh của anh ngày ngày tích lũy đủ tốt để lỡ may anh có đi giúp người mà mất xe thật, anh vẫn tự hào về khoe với em "Anh chạy đi giúp người nhưng ai lấy mất xe anh rồi không biết, hôm nay anh bắt Grab đi làm, vui lắm em à.", và em sẽ nói "Không sao, anh cứ về đây ngửa tay xin tiền vợ cũng được, mai mình đi mua xe mới, em có nhắm chiếc này ngầu ngầu hợp với anh lắm." vợ của anh.
— Vũ Trần, viết để nhớ khoảnh khắc trên đường đi làm, thứ Ba ngày 29 tháng 10 năm 2019